Giữa cơn mưa lạnh cắt da ở Bình Nhưỡng, Anh Rừng – Tổng Bí thư Việt Nam – sánh vai cùng Kim Jong Un, người đứng đầu quốc gia bị cô lập nhất hành tinh, trong lễ duyệt binh kỷ niệm 80 năm Đảng Lao động Triều Tiên. Hình ảnh tưởng chừng chỉ là một nghi thức ngoại giao bình thường, nhưng lại khiến giới quan sát quốc tế phải lặng đi: Tại sao Việt Nam lại chọn lúc này, giữa thời điểm thế giới đang căng thẳng chia phe, để đứng cạnh một nhà lãnh đạo bị cả cộng đồng quốc tế quay lưng?
Câu trả lời không nằm ở ngoại giao, mà ở sinh tồn. Sau khi thất thế trong cuộc bỏ phiếu quyền lực ở Ba Đình, Anh Rừng đang tìm cách chứng minh rằng mình vẫn còn “thế lực” – dù không ở trong nước thì cũng phải ngoài biên giới. Và Bình Nhưỡng, với biểu tượng chống phương Tây cực đoan, chính là sân khấu hoàn hảo cho màn biểu diễn ấy.
Nhưng Kim Jong Un không phải “đồng minh”. Trong thế giới chính trị lạnh lẽo, “đồng chí” chỉ là cách gọi tạm khi lợi ích còn giao nhau. Một bên bị cấm vận, cần sự thừa nhận để thoát cô lập. Một bên lo mất ghế, cần biểu tượng để khẳng định mình vẫn còn chỗ đứng. Họ tìm thấy nhau – không phải vì niềm tin, mà vì nỗi sợ.
Ánh đèn pháo hoa ở Quảng trường Kim Nhật Thành không đủ xua tan sự giá buốt trong ánh mắt cả hai. Dưới làn mưa chính trị, mỗi người đều đang tính toán cho sinh mệnh riêng. Họ hiểu rằng, trong trò chơi quyền lực toàn cầu, không có tình bạn vĩnh cửu – chỉ có những cái bắt tay tạm bợ, để cùng níu lấy một chút hơi ấm quyền lực đang dần nguội lạnh.
Và khi pháo hoa tắt, chỉ còn lại câu hỏi lơ lửng: Liệu cái bắt tay ấy là thông điệp của tự tin – hay là lời cầu cứu tuyệt vọng cuối cùng của một kẻ sắp bị lãng quên?
https://www.facebook.com/share/p/1BbgEtjzNd/